top of page

[random thoughts] Con Đường Trong Tim

  • Writer: nickkynguyen
    nickkynguyen
  • May 4, 2023
  • 4 min read

Năm nay nghỉ lễ 30/4 - 1/5 trở thành "Kỳ nghỉ Tết giữa năm" vì có tận 5 ngày nghỉ, mình đã kéo dài thêm 2 ngày nữa để tận hưởng trọn vẹn một tuần và chuẩn bị tinh thần bắt đầu tại một công ty mới. Trong mấy ngày này mình thường lui tới Katinat Trần Quang Khải để đọc sách hoặc chỉ đơn giản là ngồi tại quán cà phê sẽ giúp mình rời xa chiếc giường một chút. Chiều ngày 4/5 Sài Gòn vẫn oi nóng, mình nhìn xuống góc ngã tư Trần Quang Khải chợt thấy sao thân thuộc quá! Chính ngã tư này mình đã đi suốt ngần ấy năm sống tại Sài Gòn, nó trở thành người đồng hành thầm lặng với bao nhiêu ký ức tươi đẹp.



Mình vẫn nhớ như in ngày đầu tiên mình chạy xe từ nhà chị đến trường đại học tít quận 7, lúc học về trời nhá nhem tối đi qua ngã tư này mình bị lạc và cứ luẩn quẩn mãi để tìm đường Trần Khắc Chân. Quái lạ, sao cái ngã tư này buổi sáng và buổi chiều nó khác nhau nhiều quá! mình thầm nghĩ. Đến lúc bó tay thì mình dạng hỏi một anh đi đường chỉ đường giúp mình, ảnh không ngại mà chỉ cho mình về đến tận nhà. Lúc đó mình nghĩ sao người Sài Gòn dễ thương quá đỗi và cũng chính từ đó mình biết đây sẽ là nơi mình chọn gắn bó trong hành trình làm người lớn sắp tới. Rồi tiếp đến là cả 4 năm xuyên suốt, cứ đúng 6h30 sáng mình lại đi qua ngã tư này để chở cháu đi học mỗi ngày. Có lần, mình lơ mơ ngái ngủ thế nào mà ngã xe, tay chân trầy trật nằm sải lai trên đường. Cũng may có mấy cô chú bán trái cây dìu mình vào lề rồi còn mua bông băng, xức dầu cho mình. Vậy đó, hỏi sao không mến Sài Gòn và đặc biệt là ngã tư này cho được!


Giờ nhìn lại cả chặng đường tuổi 20 của mình, nó được chia thành những giai đoạn đầy bồi hồi. Năm mình 18-19 tuổi, lạc lối với những định hướng về trường học, ngành mình muốn học là gì thật chênh vênh. Lúc đó còn mới biết yêu nữa nên bất cần lắm, cứ yêu dại khờ rồi mang về bài học sâu cay mà rất thỉnh thoảng thôi, những ký ức về cảm xúc ấy lại dội về đôi lần, làm mình đứng không vững. Rồi đến năm 20-21 tuổi, mình bắt đầu khám phá khả năng và tìm ra được sở thích của bản thân, chính là được viết và đưa những điều mình suy nghĩ, tưởng tượng đến với nhiều người. Đây cũng là khoảng thời gian hiếu thắng nhất của mình, sau những đổ vỡ tuổi 18 mình bật dậy được và tự cho mình chắc cũng gì và này nọ lắm.


Nhưng cuộc sống rất biết cách làm ta phải trưởng thành, năm 22-23 tuổi đầy biến động cũng đến. Mình dừng hết mọi công việc để tập trung học năm 3 đại học, lúc đó mình đơn phương một người đến điên dại, tưởng như đánh mất chính mình ấy chứ. Thế là mình lại rơi vào lạc lối lần hai mà người ta vẫn hay bảo là "khủng hoảng hiện sinh tuổi 20" với đầy rẫy câu hỏi: tiếp theo mình phải làm gì? việc mình không đi làm nữa có đang chậm hơn bạn bè không? Áp lực đồng trang lứa là điều gì đó mà bất kỳ ai cũng gặp phải, nhưng không phải ai cũng dễ dàng tìm được hướng ra cho những suy nghĩ đó. Cột mốc tuổi 23 cũng là thời điểm đại dịch bùng phát và thực hiện chính sách giãn cách. Thật ra mình rất biết ơn khoảng thời gian này vì đã giúp mình quay về bên trong, tìm thấy chính mình và chữa lành phần nào những tổn thương gốc rễ. Mình bắt đầu định hình những mục tiêu sự nghiệp rõ ràng hơn và sẵn sàng bước vào hành trình rực rỡ của năm 24-25 tuổi.


Tất nhiên mọi cột mốc của mình đều đi qua ngã tư Trần Quang Khải này, đó là những lần rong ruổi cà phê cùng bạn bè, những lần dậy sớm chạy sang quận 5 đi học và cả những lần vô định chỉ muốn lái xe thế thôi. Mình nghĩ mỗi chúng ta đều sẽ có ít nhất một "Con đường trong tim" như thế, cứ đi mà không nghĩ ngợi nó sẽ dẫn đi đâu vì chúng ta tin sẽ không lạc trên chính con đường ấy.


Hôm nay ngồi tại đây và nhìn xuống đường, bất chợt mình thấy "Wowww! Thì ra cuộc sống mà mình đã hình dung suốt bao năm nay đang dần hiện ra rồi này". Một căn hộ nho nhỏ tại Sài Gòn để mình có thể nương nấu, một công việc đúng thế mạnh để mình có thể theo đuổi mỗi khi thức dậy, một tình yêu dễ thương để mình cùng họ tô thêm màu sắc cho cuộc đời và rất nhiều mối quan hệ chất lượng được thiết lập tại nơi chốn này để mình có thể dựa vào mỗi khi yếu mềm lẫn lúc hạnh phúc. Cuộc sống vốn dĩ đẹp đến vậy đó bạn ơi!

Comments


​Visit me at

  • White Facebook Icon
  • White Instagram Icon

Thanks for submitting!

bottom of page